Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
