Nhưng bạn luôn luôn có cơ hội thứ hai để vâng phục.Cảm nhận nó từ bên trong.Quả là một phương thức hoàn hảo để vĩnh viễn không thể đong đầy thỏa mãn, bạn không đồng ý ư?Nếu nó là một triệu chứng thề xác thuần túy, thì sự chú ý mà bạn tập trung vào nó sẽ ngăn cản không cho nó biến thành một xúc cảm hay một ý nghĩ.Vì bản thân mình, bạn sẽ biết rõ sự thật về điều này.Biết rõ rằng đó chính là cái quầng chứa nhóm đau khổ.Bạn tin rằng chúng đều do các hoàn cảnh đặc thù trong cuộc sống của bạn gây ra, và chúng được xem xét từ một quan điểm ước lệ; điều này quả là có thực.Tôi không đồng ý rằng thân xác cần phải chết đi.Dĩ nhiên, vĩnh hằng không có nghĩa là thời gian không có điểm kết thúc, mà có nghĩa là phi thời gian.Chỉ lưu trú ở đó thôi, để cảm thụ nó.
