Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa.Chớ huyên thuyên nói về quan điểm của bạn.Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem.Anh ấy nói năng không chút tự nhiên.- Chào anh, xin anh cho biết lý do vì sao anh đã tình nguyện trở thành một phi công?Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả.Cuộc đàm phán của Herb thành công! Thật không thể ngờ một cậu học trò mười ba tuổi lại có thể lập luận đến thế! Thầy Cohen vừa lau mồ hôi trán vừa gật đầu đồng ý quên đi mọi việc.Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm.Truman nói thứ tiếng Anh thẳng thắn và dễ hiểu.Và tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao.
