Một lần, tôi được yêu cầu đến nhà một phụ nữ đã có tuổi, cô đơn – người muốn thuê tôi.Chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển các quân bài này thành các từ:“Vì con bấm nhầm số, bố ạ!”, cô con gái trả lời…“Ông hàng xóm nhà cháu có vài uy tín”, cậu bé thư ba khoe khoang, “nhưng chúng lại không nở hoa”.Anh ta lại gắn hai đồng tiền khổng lồ với hai cạnh của màn hình ti vi.Đồ vật thứ ba là lò vi sóng.Tôi chẳng nhớ chút nào về những lớp học bắt đầu lúc 7 giờ 40 phút trong suốt những năm học phổ thông của tôi.Sự căng thẳng tiếp diễn khi mà vở ghi chép của học có vẻ dày hơn của ta (nghĩa là: chắc chắn những điều “cực kỳ” quan trọng đã được ghi trong đó, những điều không có trong vở của ta).Tôi vẫn còn hai điều lo lắng một chút.Trí nhớ của con người vẫn vậy.
