Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Mong ông chỉ nói những điều cần nói.Để sống cho xong đời.Sống là gì nếu không có khoái cảm.Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.