Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.