Thường thường trong những dịp long trọng như vậy, tôi mướn anh hầu bàn Emile lo toan giúp tôi.Chăm chú nghe một người khác, khác gì nhiệt liệt khen họ.(à, phải! Hãng ông giàu nhất, mạnh nhất.Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết.Tuổi anh gấp đôi tuổi nó.Chỉ một mình tôi chịu trách nhiệm về cuộc chiến bại này thôi".Cả ngàn lính đào ngũ.kể lại: "Lúc đó, trong phòng im lặng như tờ, không khí lạnh ngắt như băng.Như vậy tất nhiên là không thành công.Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!.