Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.Cố tiếp thu để làm tốt hơn.Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.Mệt và không thích thú.Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.Để trẻ con bớt dần phải khóc.
