Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.Rồi thể hình tính sau.Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
