“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà mẹ” – Chíp cười nói.Dù chị vẫn phải mặc chiếc áo phong phanh đã cũ nát và lạnh lẽo nhưng được ngắm con thích thú trong chiếc áo mới, chị cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.Một câu truyện rất ngắn, rất bình dị, để nói về một mảnh đời rất nhỏ, rất bình thường nhưng lại là ước mơ rất lớn, rất xa vời từ một góc khuất nào đó của xã hội.Sao lại vậy chứ, tại sao?!- Ngốc ạ, nếu con thương mẹ thì con phải ngoan, phải ráng học chữ cho tốt, có như thế mẹ mới hết đau mắt được, hiểu chưa?!- Người con gái biết quan tâm là người con gái luôn hỏi: "Anh còn tiền hok dzậy?!"Lại cái trò đó! Năm ngoái cũng chính cái trò này mà cả lớp đã bị Hậu cho “leo cây”.Con sẽ cố gắng ngoan ngoãn và chăm chỉ học hành để không phụ lòng ba mẹ.Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.- Nhiều khi tôi thấy thương cho cậu quá, thấy như tôi không, luôn được mọi người yêu thương, dành nhiều thời gian và ưu đãi
