Sau bữa ấy, tôi vừa khóc vừa cầu xin.Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn.Tôi tự nhủ: "Tuần này ta lầm lỡ trong bao nhiêu việc? Ta có làm được điều phải nào không và làm sao để tấn tới nữa?".Rồi ông ra sao? Ngày nay ông là hội trưởng Công ty xà bông Palmolive - một hãng chế xà bông lớn nhất thế giới.Hai ông bà kể với tôi rằng hôm trước có vụ oanh tạc Trân Châu Cảng thì hôm sau người con độc nhất của ông bà phải nhập ngũ."Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20.T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi.Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi".Bạn cho là lý tưởng quá, là ảo mộng quá không thi hành được sao? Không đâu.Ông viết: "Khi võ quan kia lại gần tôi, tôi còn nhức đầu như búa bổ, nhưng đọc xong bức thư, tôi khỏi liền".